Thứ Hai, 29 tháng 12, 2014

Giờ này, phố phường đã yên tĩnh lắm rồi, trên mạng cũng không còn ai online đêm nữa. Hôm nay tròn 6 tháng em và anh không còn liên lạc.


Chính thức mà nói, em đã bị anh “đá” ở tuổi 19 ngọt ngào. Sáu tháng qua, tất cả chúng ta đã thay đổi thật nhiều, em cũng vậy cười nhiều hơn mỗi ngày nhưng sau nụ cười ấy, em không biết, trong tim mình liệu có là nước mắt? Đêm nay, em tĩnh giấc sau một ít phút chập chờn, sờ lấy điện thoại, đúng ngày này, giờ này nửa năm trước, anh nói lời chia tay.

Em buồn bã, “tình ảo” mà sao đau vậy? Anh không phải là người đàn ông đầu tiên em thích nhưng là người đầu tiên em yêu. Thực sự là một tình yêu. Cho đến bây giờ, em cũng không định nghĩa nổi: yêu là gì? Nhưng có thể nói rằng: anh là tình yêu đầu tiên của em, vì là tình đầu tiên nên đau lâu lắm. Quen nhau và yêu nhau trên mạng, có được gọi là một mối tình không?.

Hãy cứ yêu thương theo cách mà bạn muốn, đừng sợ tổn thương vì chỉ khi tổn thương bạn mới nhận ra đâu là hạnh phúc thực sự.

Wind café, một tối thứ 7…

Tiếng chuông gió va vào nhau leng keng tạo thành một chuỗi âm thanh nghe vui tai, điều hòa mát lạnh, bản nhạc không lời “River Flow In You” vang lên đều đều trong không khí đông đặc của quán. Thiên An ngồi một góc, tay khuấy nhẹ lớp bọt sữa của ly matcha vừa được phục vụ mang lên, vừa nghĩ ngợi linh tinh. Chốc chốc cô lại ngó ra cửa như đang tìm kiếm ai đấy. Nếu thấy vị khách nào bước vào cô lại ngẩng đầu lên, sau đó một tia thất vọng sẽ hiện lên nơi đáy mắt. Những hành động ấy chẳng thể lọt khỏi mắt của Nguyên – chủ quán Wind. Anh tiến lại gần, mang theo đĩa bánh tiramisu vị trà xanh đặt xuống trước mặt cô, tiện tay kéo chiếc ghế đối diện và ngồi xuống. Cô không buồn nhìn lên, vẫn nằm gục xuống bàn. Biết cô nàng khách hàng này đã lâu, Nguyên chẳng để ý đến sự hờ hững của cô, anh gõ nhịp nhịp tay xuống mặt bàn, buông ra một câu trúng tim đen cô nhóc: